Chuyen phap dinh - Gán 34 năm vé trước, tinh Nghĩa Binh cũ (nay lá Quàng Ngãi Binh Đmh) rúng động VÓI vụ vợ chóng òng Trưởng ngân hang Đúc Phó bị ám sãt. Người vo chét, người chóng phài giành giãt mang sóng với từ thán từng giãy mỏt, trong khi tá\ sàn khỏng hé mát mát bát cứ mỏt thứ gi. Cà hai vợ chóng đéu hién lanh không gãy thù chuóc oan với ai... Vậy hung thủ lã ai? Ám sát vo chóng vi truòng ngàn háng với muc đich gi?
ÁN MẠNG KINH HOÀNG
Sau hơn 1/4 thế kỷ, căn cứ cách mạng Phổ Ninh nám xưa đã thay da đổi thịt những nóc nhà ba gian mới toanh chạy dọc theo bờ ruộng thẳng táp. Tiếp PV thoi su viet nam trong căn nhà ngói đã phủ màu rêu, ông Lê Quý Cát bòi hồi xúc động, nước mát chảy trên khuôn mặt nhăn nheo của một cụ ông chuẩn bị bước sang tuổi 90.
Ổng Cát trải lòng: "Năm 1975, nước nhà đã hoàn toàn giải phóng, tôi rời quân ngũ về nhận nhiệm vụ mới Trưởng ngân hãng (tương đương giám đốc ngân hàng bây giờ) huyện Đức Phổ. Ngày 6/11/1980 (năm Canh Thân), đúng thời điếm Quảng Ngãi bị lũ lụt lớn, nhiều nơi bị cô lập chia cát. Mọi người đẻu đã đi lánh nạn chỉ còn vợ chòng tui cố bám trụ lại chờ nước rút. Lúc bấy giờ, vợ tôi (bà Đỏ Thi Lần, SN 1937) đang cùng tui kê cái tủ hò sơ giấy tờ lên gác xép, thì bỗng một thanh niên trùm áo mưa kín mặt đột ngột chạy vào sân nhà hỏi vợ tôi có mua gạo không? Người này giới thiệu là công nhân của Công ty Nông trường 24/3 cằn bán gạo. Nghe vậy, vỢ chòng tui đòng ý mua ngay”.
Cuộc trò chuyện cứ đứt quãng bởi những giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt chằng chịt những vết nhăn của ông lão. Người ta nói người già không còn nước mất đẽ khóc thế nhưng, PV không khỏi xót xa khi nhìn thấy người lính kiên trung hai lăn gặp Bác, không đú sức đế ngăn lại những giọt nước mát trào ra tự nhiên nhất vì những nỏi đau mất đi người vợ thân yêu chưa bao giờ nguôi ngoai theo năm tháng.
Rít một hơi thuốc, ông Cát chầm chậm kể tiếp câu chuyện: "Trời sấm tối, nghe người thanh niên kia bảo do nước lụt nén xe thò phải dừng trên đoạn cầu Cây Gáo. Tòi bảo vợ ở nhà, để tòi đi theo anh kia lên càu đấy xe thò gạo. Khi vừa đến cầu, tôi không thấy xe gạo đâu hết, với kinh nghiệm tham gia hai cuộc chiến nên tui cảnh giác, liếc thấy đối tượng rút khẩu súng ngán trong người ra. Ngay lập tức, tui liền gieo mình xuống sông, chạy trốn. Tuy nhiên, hán như một tay sát thủ nhà nghề liền chạy theo đến thành cầu ngám vào vùng có bọt khí sủi lên bắn liên tiếp ba phát đạn. Trong ba phát đạn đó, chỉ một phát trật còn hai phát trúng người tui. Một viên sượt qua cánh tay, còn một viên xuyên từ bàn chân lên đến tận đùi của tui".
Dù bị thương nặng, mất máu tràm trọng nhưng ông Cát vẫn cố gáng hết sức nín một hơi thật sâu, lặn chui qua cãu và bơi về hướng bắc. Rất chuyên nghiệp, tên sát thú không hè chủ quan bỏ đi ngay mà vản câm súng đi dọc cầu Cây Gáo, càng mát xuống dòng nước xiết cố tim xem có vết máu hoặc nếu nạn nhân chưa chết, hết hơi ngoi lẻn thì hạ sát cho bằng được. "Lặn hết hơi, vừa ngoi lẻn thì bắt gặp ánh mắt của tên sát thù, tôi liền nhanh trí lấy một mớ bèo, đội lên đầu, cũng nhờ lúc đó trời mưa to, nước lũ đỏ ngãu nên máu chảy ra từ vết thương hòa với nước lũ tên sát nhân mới không phát hiện ra chứ ngày bình thường thì tui chết chác. Khoảng 10 phút sau, nghĩ tôi đã chết hán mới bỏ đi", ông Cát nhớ lại.
Dừng lại một hòi, mọi cảm xúc dòn nén bấy lâu như láng đọng, ông đưa tay quẹt vội dòng nước mắt vừa trào ra, nghẹn ngào chia sẻ với PV tin phap dinh: "Nghe tiếng súng nổ, vợ tôi biết có đièm chẳng lành nên chạy lên càu Cây Gáo tìm tôi. Vừa gặp đối tượng, vợ tôi hỏi: "Mày dản chòng tao lên đây lấy gạo, rứa chòng tao đâu?" vợ tôi vừa nói dứt câu, đã bị tên sát nhân lạnh lùng gí súng vào đầu bân một phát chết tại chỗ.
Còn nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét